Hà Nội – Nơi cất giữ những kỉ niệm yên bình

12/08/2016 10:01:00 AM
Bởi vì có một Hà Nội như thế nên người ta có thể lạc mất nhau nhưng nỗi nhớ thì vẫn mãi còn, vẹn nguyên trên một lối cũ.

Có ai đó nói rằng, Hà Nội có những con đường mang hình của nỗi nhớ. Phải có một thời nồng nàn thương nhớ biết bao nhiêu để quá khứ qua đi rồi, người ta vẫn nhìn thấy bóng hình của nhau trên mỗi con đường theo mỗi bước chân chạy dài kỉ niệm vào tận trong tim không bao giờ nguôi?

Có ai đó lại khen Hà Nội đẹp, đẹp đúng với nghĩa của nó. Nghĩa là sự thuyết phục của một vẻ đẹp có chiều sâu tâm hồn và chiều rộng hình thức. Người ta có thể khen một người phụ nữ có ngoại hình bắt mắt là xinh, nhưng để khen một người phụ nữ đẹp, họ phải đủ hiểu cô ấy. Và Hà Nội cũng vậy, Hà Nội đẹp không phải bởi những cảnh vật thoạt nhìn đã lộ rõ vẻ lộng lẫy, cái đẹp của Hà Nội đằm theo thời gian, càng gắn bó mới càng nhận ra sự quyến rũ của nơi này đến từ những thứ nhỏ bé, những cảnh vật trầm mặc, đơn sơ, cái đẹp ấy như nét duyên thầm của người phụ nữ, như thứ hương đêm phảng phất, len lỏi rồi đọng lại mãi trong ký ức người đi.

“Hà Nội ơi, mỗi khi lòng xác xơ, tôi vội vã trở về lấy cho mình dù chỉ là một chút bóng đêm trên đường phố quen… Vội vã trở về, vội vã ra đi… Chẳng thể nào qua hết từng con phố nhưng còn đó mùa thu, mùa thu đầy gió và rêu xanh bên những gốc cây già”.

Có những nỗi nhớ tạc vào những gốc cây, những con đường, những gánh hàng rong chở mùa về ngang phố, những vết ố của thời gian trên căn gác cổ, tiếng chuông nhà thờ đổ và đám lá khô rơi đầy trên phố một chiều thu vàng… Hà Nội đã ôm vào lòng biết bao thương nhớ, đã cất giữ biết bao kỷ niệm của những bước chân kẻ ở – người đi, của những bàn tay lạc mất nhau trong một ngày trời đất phẳng lặng mà lòng người thì trở gió chẳng yên… để rồi một ngày nào đó bước lặng lẽ trên đường, nhìn hàng cây đang mùa rụng lá, cảnh vật chẳng đổi thay mà người thì đã thay đổi, duy chỉ ký ức đã gửi cả vào đây, vào những hàng cây có hình của nỗi nhớ.

Bởi vì có một Hà Nội như thế nên người ta có thể lạc mất nhau nhưng nỗi nhớ thì vẫn mãi còn,những kỉ niệm còn vẹn nguyên trên một lối cũ, nơi những hàng cây đứng song hành qua bao mùa mưa nắng, như nhắc về những nguyện cầu, ước hẹn trong dĩ vãng đã xa..

Và chiều nay như bao chiều đã qua, có người nghệ sĩ già lang thang về trên phố, chẳng biết tìm gì. Có lẽ là đã tìm, sẽ tìm và còn tìm. Tìm những con đường đưa người ngược về một chiều ký ức thân thương. Dù chiều nay… Chỉ thấy mình “chẳng nhớ nổi một con đường”.

(Theo Antuonghanoi.vn)